Tôi đã có một mối tình thật đẹp và những tháng ngày cũng thật đẹp
trong cái tuổi hoa niên .Hình như người ta chỉ cảm nhận được hết giá
trị của báu vật trong tay mình khi nó không còn nữa. chúng tôi đã
đánh mất nhau khi mà tình yêu chưa hề phai nhạt ;
Chúng tôi đã
đánh mất cho thỏa nỗi hờn riêng ;Đánh mất nhau chỉ để chứng tỏ
một điều...quá ư là vô nghĩa .Để rồi cả hai đều trãi qua một quãng
đời đầy đau khổ , mất mác trong nuối tiếc khôn cùng.
Chỉ một chuyện hiểu lầm cộng thêm lòng tự ái quá lớn , tôi đã
không nhớ rằng trên cả tự ái là tình yêu mênh mông , là hạnh phúc
một đời người .Sau này ,khi đã trãi qua bao nhiêu giông bão , khi
đã đi đến tận cùng của đau khổ và chịu đựng và bây giờ một mình
trên đường đời, tôi cứ thấy quá khứ cứ như ẩn hiện đâu đây trong
nỗi tiếc nuối mơ hồ.Giống như chiều nay,lang thang trên bờ sông
Hậu ,nhìn dòng sông lặng lẻ đến lạnh lùng sao tôi vẫn như còn thấy
như ẩn hiện đâu đó bóng dáng những chiếc phà rẻ sóng trên sông,
những dòng xe xuống lên tấp nập ;Vẫn đâu đó một khoảng trời
riêng cho đôi bạn trẻ ,chiều chiều nhờ chuyến phà mà đến lớp học
thêm , nhờ chuyền phà mà có cớ để đợi chờ , nhờ chuyến phà mà
có thể tự vào nhau nghe bập bềnh sóng nước về đêm ,nghe những
cơn gió nhẹ vô tình xui những cọng tóc bồng bềnh quyện vào
nhau thay cho lời muốn nói........
Những chuyến phà đã đi vào ký ức; Những mối tình đã khuất nẽo
mù sương .Không biết ai có còn như tôi ...chợt đôi khi nhớ lại chút
duyên buồn!!!!..................
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét